Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2020

Đừng sợ!

Hình ảnh
Tính cho đến thời điểm hiện tại chúng ta liệu có thể đếm nổi không ,số lần chúng ta nói đến từ “sợ”. Vậy thì nếu số lần nói đến nó nhiều tới mức không thể đếm nổi thì có phải là chúng ta đã có quá nhiều nỗi sợ hãi trong đời???? -“Anh thích cô gái đó, em ạ!” -“Thế anh đã tỏ tình chưa?” -“Anh sợ bị từ chối Thảo ạ” -“Nếu anh sợ, thì cả cuộc đời này em cá với anh rằng anh sẽ chả có bất kì một tình yêu nào với bất kì một ai khác cả” -“Ý em là...?” -“Ừ!, anh hèn!” ................ Đó là nguyên câu chuyện của tôi với ông anh đang bên trời Âu và tôi nghĩ câu chuyện đó không quá xa lạ với một số người trong đó có chúng ta-những người đang đọc từng câu chữ trong bài lách này. Đó chỉ là biểu hiện đặc trưng của thứ cảm xúc tiêu cực chẳng mấy tốt đẹp khiến chúng ta không thể là ngư

CẢ NHÀ CÔ ĐƠN

Hình ảnh
Em đã mệt mỏi nhiều rồi phải không? Em cũng biết rằng bao đêm bố không về nhà, không phải vì đi công tác xa nhà. Mà là bận ôm ấp với cô nhân tình mới kia mà. Vòng tay ấm áp ngập tràn yêu thương ấy là của em, những thời gian của bố cũng đều dành cả cho em,...nhưng nó cũng chỉ là "đã từng". Căn nhà hiu quạnh ôm trọn cả nổi buồn, ánh đèn nơi khuê phòng chẳng bao giờ chợt tắt. Có lẽ ánh đèn ấy đã chứng kiến những phút giây đau khổ, tủi hờn trong nước mắt của người mẹ hiền. Bao tiếng cười nói giờ đã xa, ánh mắt yêu thương bố từng trao cho mẹ giờ đổi lại bằng sự chán chê, lạnh nhạt. Em biết tất cả nhưng cũng chỉ có thể để lệ tuông mà lặng im trong u buồn. Mỗi lần bố mẹ em cãi nhau, em chỉ biết ngồi lu thu một góc chẳng dám lên tiếng. Khuôn mặt lăn vài giọt nức nở trong lòng cay đắng nghẹn ngào. Em muốn lắm chứ bữa cơm đong đầy tình thương có cả bố lẫn mẹ, em cũng muốn hai người lại thân thiết với nhau như xưa, nhưng làm sao có thể níu kéo sợi dây trói buột khi đã hết yêu. Lặng lẽ n

BẠN CÓ BIẾT KHI NÀO MỘT NGƯỜI BỊ TỔN THƯƠNG KHÔNG?

Hình ảnh
Là ngày hôm qua bạn khiến cho họ tưởng chừng mình quan trọng với bạn lắm, nhưng hôm nay đã đối xử như họ chẳng là gì với bạn. Là ngày hôm qua chính bạn là người hứa sẽ dắt tay họ đi qua hết những giông bão của cuộc đời, thì cũng chính bạn hôm nay gạt tay họ ra, mặc cho họ chơi vơi, không nơi bấu víu. Là ngày hôm qua chính bạn nói yêu họ nhiều lắm, ngày hôm nay đã lạnh lùng bảo HẾT YÊU. Là ngày hôm qua họ hy sinh tất cả cho bạn, vì bạn, ngày hôm nay bạn nhận lấy, không một lời cảm ơn, quay lưng bỏ đi nhẹ tênh như giữa bạn và họ chưa từng có gì. Là ngày hôm qua bạn nói nếu không có họ, bạn chắc chắn không thể sống được, thì ngày hôm nay tiệc chưa kịp tàn, chuyện chưa kịp kết, tình chưa kịp phai, bạn đã tay trong tay bên cạnh người khác. Là ngày hôm qua họ khóc cạn nước mắt, sống chết van xin bạn ở lại, thì ngày hôm nay chính bạn cho họ thấy một điều, nếu như họ biến mất, bạn sẽ đưa người khác cùng đến viên mãn của cuộc đời. Là ngày hôm qua họ biết chắc mình không có khả năng thay đổi một

Nước ngoài

Hình ảnh
Cũng vì nghèo, vì đói. Để rồi cũng vì chữ tiền, họ rời xa quê nhà mà đi tha hương lập nghiệp. Để lại bữa cơm một mình mẹ già đoái hoài mong. Để rồi sau cùng là kết cục bi thương! Cụ bà với mái đầu bạc trắng tiễn người đầu xanh về với mây trời... Ơn sinh thành con xin nợ lại mẹ, nguyện kiếp sau con báo trọn ân tình này. Mái nhà cũ nay vắng bóng con thơ, còn mỗi mẹ già ngày ngày chôn chân nơi mái hiên chờ tin con quay về. Dẫu biết đó là công dã tràng, nhưng con tim vẫn không thể ngừng hi vọng. Hi vọng phép màu sẽ mang con về lại mái tranh này. Xóm làng tiếc thương cho một cuộc đời còn quá non trẻ, ngày đi con hứa khi quay về giúp ích cho quê hương nước nhà. Con ơi! Lời hứa còn đó mà giờ... con ở nơi đâu? Cất tiếng khóc trên mãnh đất mẹ hiền, được nuôi dưỡng từ dòng sữa ngọt của tình thương, những bước đi đầu tiên là sự bao bọc chở che mang nặng ân tình hai tiếng "quê hương"... mà giờ đây con trút hơi thở nơi đất khách quê người, nhịp đập con tim ngừng thở nhưng vẫn còn đọng lại

Hạ Tàn

Hình ảnh
"Em lặng lẽ bước đến bên đời tôi, mang tặng chút mát lạnh mưa rơi rí rách, tôi lặng mình nhìn ngắm em, cảm nhận trái tim nóng hổi đang đập mạnh trong lồng ngực.. Cảm ơn sự xuất hiện đột ngột của em và tạm biệt chút vương vấn cô gái của những "cơn mưa đầu hạ." ... Lần đầu tiên gặp em là ở một nhà thờ tôi thường đến, tôi hỏi cha sứ đó là ai nhưng chính ông ấy cũng không biết. Một tia hứng thú chợt xẹt ngang qua đầu tôi, người con gái tôi chưa gặp qua trước đây một lần nào, em sẽ có hình dáng thế nào đây? Có lẽ em sẽ cướp mất tim tôi bằng nụ cười tươi như thiên sứ chăng...? Kìm nén bản thân thôi nghĩ ngợi về em nhưng không sao làm được, bâng quơ vẽ một bức hình người con gái tay ôm trọn bó hoa huệ tươi, ánh mắt lấp lánh như sao trời, tôi bật cười. Đáng lý không bị mắc bệnh tương tư sớm thế chứ nhỉ? Biết làm sao được, háo hức muốn nhìn thấy em đến nỗi mang em vào giấc mộng. Thôi xong, tôi đã thua cuộc trước khi kịp bắt đầu... Khi ấy là khoảng thời gian những ngày đầu tháng