Hạ Tàn


"Em lặng lẽ bước đến bên đời tôi, mang tặng chút mát lạnh mưa rơi rí rách, tôi lặng mình nhìn ngắm em, cảm nhận trái tim nóng hổi đang đập mạnh trong lồng ngực..

Cảm ơn sự xuất hiện đột ngột của em và tạm biệt chút vương vấn cô gái của những "cơn mưa đầu hạ."
...

Lần đầu tiên gặp em là ở một nhà thờ tôi thường đến, tôi hỏi cha sứ đó là ai nhưng chính ông ấy cũng không biết. Một tia hứng thú chợt xẹt ngang qua đầu tôi, người con gái tôi chưa gặp qua trước đây một lần nào, em sẽ có hình dáng thế nào đây? Có lẽ em sẽ cướp mất tim tôi bằng nụ cười tươi như thiên sứ chăng...?

Kìm nén bản thân thôi nghĩ ngợi về em nhưng không sao làm được, bâng quơ vẽ một bức hình người con gái tay ôm trọn bó hoa huệ tươi, ánh mắt lấp lánh như sao trời, tôi bật cười. Đáng lý không bị mắc bệnh tương tư sớm thế chứ nhỉ? Biết làm sao được, háo hức muốn nhìn thấy em đến nỗi mang em vào giấc mộng. Thôi xong, tôi đã thua cuộc trước khi kịp bắt đầu...

Khi ấy là khoảng thời gian những ngày đầu tháng sáu. Một ngày hạ đầu tiên thật đặc biệt biết bao, trời chẳng có lấy chút nóng oi bức mà thay vào đấy là cơn mưa đầu tiên...

Cứ ngỡ duyên chưa đến, hóa ra thế sự định đoạt, gặp được em đang trú mưa tại một trạm xe buýt. Không giữ được bình tĩnh, tôi đến bắt chuyện với em. Một cuộc trò chuyện đong đầy tiếng cười ríu rít và kết thúc bằng việc biết tên em là "Hạ Vi". Cái tên thật đặc biệt vì ý nghĩa của nó gắn liền với tiết hạ. Đối với suy nghĩ đơn thuần lúc ấy, tôi chẳng thể ngờ được...

Một "hạ" có mưa rơi đầu mùa lại khó phai đến thế. Cơn mưa rào kia đã mang tôi đến bên em, cho tôi niềm hân hoan lại mãi mãi không quay về. "Hạ" buông lời thề hẹn song lại bỏ quên tôi do người lỡ yêu màu nắng. Những tháng "hạ" tiếp theo chỉ còn vẽ lên bóng lưng kẻ mơ mộng về ái tình. Một đoạn tình dang dở cần viết lên câu trao gửi...

Sau khi em lên xe buýt về nhà, em để lại tờ giấy ghi địa chỉ mời tôi đến chơi. Vẫy tay chào tạm biệt, tôi đặc biệt ngủ sớm đánh một giấc tươi tỉnh để sáng hôm sau qua đó thăm em. Hóa ra là ba mẹ em thuê ở tạm, tôi khẽ ngơ ngác, em xua tay cười, mời tôi lên phòng trò chuyện. Khuôn mặt tôi thoáng nét bối rối vì chưa bước vào phòng con gái bao giờ, còn em lại hành xử tự nhiên như một người bạn thân thiết. Em kể cho tôi những thứ em thích và những hoài bão em khát khao nhưng chưa thực hiện được. Tôi định nói sẽ giúp em nhưng nhìn nhận lại chính mình còn lo chưa xong thì lo cho ai.

Tự dưng lúc ấy lạ lắm em à, ngồi trước mặt em mà tim cứ đập "thình thịch" liên hồi, ánh mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt xinh xắn của em không hay biết em đang nở một nụ cười ngại ngùng. Ôi thôi, tôi chết mất thôi! Lần đầu có một cô gái làm trái tim tôi rạo rực, tôi bất giác nảy sinh ý định tỏ tình nhưng rồi lại thôi...

Và khoảng thời gian đó tôi thường xuyên qua nhà em để gửi những bức thư tay do chính tay tôi viết. Đôi lúc tôi làm biếng thì những bức thư đó giao cho bưu điện gửi cho em, họ trả ngược lại về. Nếu một ngày em có hỏi tại sao như thế tôi sẽ đáp rằng những bức thư đó tôi không nhớ địa chỉ, và đều có duy nhất một điểm chung ghi người nhận là "Mùa hạ", chỉ đơn giản thế thôi.

Tôi sẵn sàng chú tâm viết những câu từ chân thành gửi đến nơi em, những lời thăm hỏi như một người bạn... tôi chẳng muốn em hồi đáp lại tình cảm này, bởi tôi biết một khi tôi đã ngỏ lời yêu thì sẽ khó trở về làm bạn bè. Tôi không muốn mất em, càng không muốn em buồn, đành chôn chặt lời thổ lộ trong tim.

Có đôi lúc tôi dành cả một ngày để đèo em qua những con phố xưa, chở em đi vòng quanh rồi về. Thỉnh thoảng dừng xe tấp vô quán cafe nào đó mà ta thân thuộc, ngồi tán gẫu với nhau trong không khí ấm cúng thơm mùi cà phê sữa em thích. Vài hôm trời đổ cơn mưa buồn bã tôi ngắm nhìn bên khung cửa sổ, trầm ngâm không nói, tự dưng trong lòng tôi nổi lên cỗ bất an ngờ ngợ. Nhưng lại liếc nhìn về phía em- người con gái khẽ nhướng môi cười. Đúng rồi, chỉ cần có em bên cạnh, nỗi buồn kia sẽ tắt lịm, nhỉ Hạ Vi của tôi...?

Cũng đã đến lúc em phải trở về, tôi ngậm ngùi chúc phúc cho em và gia đình em, chào tạm biệt lần cuối cùng. Cảm giác thiếu vắng giọng nói hí hửng của em khi qua những con phố hai ta từng đi qua làm tôi dâng lên nỗi bức rức, nhớ nhung. Và đã lâu lắm rồi chẳng còn thấy ai đó đứng đợi tôi khuất bóng mới rời đi, những bức thư vẫn chưa có ai để gửi, vẫn đợi hoài sao vẫn chưa thấy một lời hồi âm. Tôi vẫn giữ thói quen ngồi bên khung cửa sổ gọi một tách cà phê sữa, đắm chìm trong hương vị thời gian...

Loáng thoáng phép màu lạ kỳ em xuất hiện trước mặt tôi, nụ cười vẫn y như năm tháng ấy, tôi chớp mắt lắc đầu, uống cạn ngụm cà phê cuối cùng.

Hạ Vi, ngày em đi trời nắng hồng, nỗi sầu man mác nhớ mưa rơi...

Xem thêm tại https://mvatoi66.blogspot.com/

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đừng sợ!

Em Của Hôm Nay Có Ổn Không?

BẠN CÓ BIẾT KHI NÀO MỘT NGƯỜI BỊ TỔN THƯƠNG KHÔNG?