CẢ NHÀ CÔ ĐƠN


Em đã mệt mỏi nhiều rồi phải không? Em cũng biết rằng bao đêm bố không về nhà, không phải vì đi công tác xa nhà. Mà là bận ôm ấp với cô nhân tình mới kia mà.

Vòng tay ấm áp ngập tràn yêu thương ấy là của em, những thời gian của bố cũng đều dành cả cho em,...nhưng nó cũng chỉ là "đã từng". Căn nhà hiu quạnh ôm trọn cả nổi buồn, ánh đèn nơi khuê phòng chẳng bao giờ chợt tắt. Có lẽ ánh đèn ấy đã chứng kiến những phút giây đau khổ, tủi hờn trong nước mắt của người mẹ hiền. Bao tiếng cười nói giờ đã xa, ánh mắt yêu thương bố từng trao cho mẹ giờ đổi lại bằng sự chán chê, lạnh nhạt. Em biết tất cả nhưng cũng chỉ có thể để lệ tuông mà lặng im trong u buồn.

Mỗi lần bố mẹ em cãi nhau, em chỉ biết ngồi lu thu một góc chẳng dám lên tiếng. Khuôn mặt lăn vài giọt nức nở trong lòng cay đắng nghẹn ngào. Em muốn lắm chứ bữa cơm đong đầy tình thương có cả bố lẫn mẹ, em cũng muốn hai người lại thân thiết với nhau như xưa, nhưng làm sao có thể níu kéo sợi dây trói buột khi đã hết yêu.

Lặng lẽ nép sau cánh của hôn nhân đang trên bờ vực tang rã của bố mẹ, em lôi quyển album cưới ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào ra xem. Hãy nhìn đi! đây là nụ cười của mẹ em đấy. Nó đẹp lắm đúng không? Nhưng nụ cười ấy đã chợt tắt lự lâu rồi, từ ngày trái tim bố không còn dành cho mẹ, từ ngày mẹ thao thức chờ bố trong mỏi mòn, tuyệt vọng.

Cô bạn thân của mẹ em đã đến, em ngỡ không khí sẽ bớt ngột ngạt, trĩu nặng. Nhưng không... khi nghe cô ấy bảo mẹ em bỏ quách bố cho xong, mối tình đầu của mẹ vẫn luôn mong ngày mẹ quay về. Khi ấy màn đêm như sụp xuống bao quanh em, em chết lặng trong vài giây, không khí xung quanh hiu quạnh hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào của em. Em đã mất đi tình thương của bố, chẳng lẽ rồi đây mẹ cũng bỏ em mà đi sao

Quay về chiếc phòng của mình, hồi tưởng lại những tháng năm ấm êm bên gia đình. Nước mắt như vơi cạn chẳng còn thiết rơi, em tự cho bản thân là đứa trẻ bất hạnh nhất trên trần đời. Thời gian cứ thế trôi qua, trời đã tờ mờ sáng, sau những phút giây cảm xúc bị xáo trộn em cũng đã bình tĩnh mà nghĩ suy. Em biết hôn nhân sẽ chẳng còn thiết tha nếu thiếu sự tồn tại của tình yêu, có níu kéo cũng chỉ để sự đau khổ, tổn thương cho cả hai mà thôi. Em muốn bố mẹ li hôn, phải! Không nhầm đâu, em muốn cả hai đi tìm lại cảm xúc cho chính mình, muốn họ thoát khỏi sự dày vò của hôn nhân không hạnh phúc và muốn họ thoát khỏi rào cảng của trách nhiệm với em. Em thương cho cảm xúc của bố mẹ. Còn cảm xúc của em thì sao? "Còn em ư? Vâng! Em chẳng sao cả, em mạnh mẽ lắm cơ, em vẫn sẽ tiếp bước trên quãng đường tương lai mà chẳng cần sự bao bọc của bố mẹ". Nghe em nói mà đau đến thắt lòng, tuổi đời còn quá non trẻ nhưng suy nghĩ em khiến ai cũng thấy thương cảm. Em quá hiểu chuỵên cậu bé ạ! , hiểu chuyện đến nổi đau lòng. Em tựa cầu vòng kia, xua tan mưa bão trả lại cho người bầu trời tươi đẹp. Còn mình dùng thân xác ngăn cản, hứng trọn cả đau thương.

Xung quanh em rồi chỉ còn những lời đàm tếu, kiểu như : " Thằng này là trẻ mồ côi " Hay với những cái gọi miệt thị còn nặng nề hơn gấp vạn lần. Đau đấy phải không em? Tôi hiểu nổi đau em đang gánh chịu, gạt lại đi em... gạt lại những xót xa tủi hờn, gạt đi những giọt nước mắt buồn thương để nụ cười được chớm nở và gạt luôn cả những lời thị phi, châm chọc ác ý kia để vững bước trên quãng đường của hai từ "tri thức". Khi cuộc đời đẩy em ngã, hãy cố hạ cánh bằng lưng. Bởi vì nếu em có thể nhìn lên, em có thể đứng dậy. Hãy để lí trí kéo em dậy... em nhé!!!

Xem thêm tại https://mvatoi66.blogspot.com/

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đừng sợ!

Em Của Hôm Nay Có Ổn Không?

BẠN CÓ BIẾT KHI NÀO MỘT NGƯỜI BỊ TỔN THƯƠNG KHÔNG?