1 NĂM


Tuổi học trò giờ như là bài văn đọc lại , cô đọng sâu trong từng câu chữ là cả vùng trời kí ức thân thương, mà cái hay của bài văn là nụ cười trong những câu chuyện cười nghe hoài ko chán và nỗi buồn về một cái gì đó đã cũ mà vẫn mới trong nguồn cảm xúc. Tung cánh phượng trời , cánh cổng cuộc đời mở ra ,đến lúc bước thì phải bước thôi dù đường thành thật sự rất cô đơn.

Một năm, tôi của 20 quen dần với việc phải suy nghĩ thật nhiều, nghĩ về một chuyện đã nghĩ rất nhiều lần nghĩ về cuộc sống ,ước mơ ,tình yêu và nghĩ cách để bản thân ko nghĩ nhiều vậy nữa.

Tôi của 20 bước chân vào cuộc sống ,....
đời.., một nơi cho ta bài kiểm tra trước và bài học là thứ mà ta tự rút ra . Đó là một nơi ko có mẹ và cha ở bên, một nơi cách xa quê hương vài trăm cây số. Thành phố thật sự rất đẹp khi ta ngắm nhìn nó lần đầu tiên nhưng khi đôi tay và ánh mắt chạm vào nhịp sống nơi đây thì giống như một cuộc chơi ngắn ngủi và cuộc chơi thì ngắn cuộc đời còn dài lắm.
Tôi của 20 quen dần nhịp đổi thay trong hai từ quan hệ. Kẻ đến người đi, hôm nay là bạn có thể ngày mai vẫn bạn bè thôi. Hôm nay yêu nhau ngày mai chúng ta vẫn yêu nhưng là yêu một người khác. Gặp gỡ hôm nay có khi ngày mai không bao giờ cho nhau cơ hội nhìn nhau một lần nào nữa. Cuộc sống vốn vô thường.
Tôi của 20 đã từng nghĩ con người sống với nhau thật ích kỉ nhưng thật sự họ chưa thể nghĩ cho ai. Ai cũng còn phải lo nhiều lắm, thay vì khuyên nhau sống chậm họ chỉ có thể thở chậm lại vài nhịp mà thôi
Một năm ko dài nhưng nhiều đổi thay. Tôi của 20 ổn hơn tôi của 19 vài lần. Con tàu chở thanh xuân vẫn còn nhiều trạm dừng chân, tương lai vốn đều là phép thử tại sao ko thử một lần . Vì.... thời gian sẽ có câu trả lời cho tất cả, cứ đi thôi rồi sẽ đến.

Xem thêm tại https://mvatoi66.blogspot.com/

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đừng sợ!

Em Của Hôm Nay Có Ổn Không?

BẠN CÓ BIẾT KHI NÀO MỘT NGƯỜI BỊ TỔN THƯƠNG KHÔNG?