NHỮNG CHUYẾN RONG ĐUỔI THANH XUÂN


Vì tim mình chật đến nỗi chẳng thể chứa được ai, giống như họ vậy mãi mãi vẫn không cất mình vào lòng ngực. Thành ra chúng mình ai về nhà nấy, nỗi đau của ai thì tự mình may vá, lắm lúc mà buồn thì ngồi cụng ly than than thở thở về những chênh vênh bất lực của chính mình. Nhìn ánh đèn sài gòn dần tắt, nhìn xem cái sự náo nhiệt nơi hoa lệ này đến lúc nào mới yên tĩnh trở lại, có lẽ chúng mình là vậy, thà làm tri kỉ một đời còn hơn là tặng nhau hai chữ " Dưng lạ " vào một ngày đẹp trời trong năm.

Khi những con người ngoài kia đang rong đuổi bắt lấy nhau để có thể tay nắm tay, thì hai đứa lại bình tĩnh mà " Ế ", bình tĩnh nghe bản nhạc mới ra của một thần tượng, bình tĩnh kể nhau nghe những vụn vặt cuộc đời. Mình thì cười suốt, họ thì trầm tĩnh, một sự giao thoa bù trừ giữ cho nhịp sống của cả hai cân bằng không nghiêng ngã. Không ồn ào, không đau khổ, mình chúc họ hạnh phúc, họ cầu mình bình an. Luôn cảm thấy rằng dù nửa năm không gặp thì khi ngồi lại vẫn cứ như mới hôm qua, câu chuyện mãi chẳng có hồi kết, đi đến bất cứ nơi đâu vẫn tin rằng SÀI GÒN vẫn có người chờ mình về để kể họ nghe những chuyến rong đuổi thanh xuân của mình, dù thứ mình mang theo chính là "Vạn tỷ cô đơn trong lòng. " rõ ràng là mình cô đơn chứ chưa hề cô độc. Mình có họ, có bạn bè, có anh chị. Mọi thứ như vậy là quá đủ để mình có thể Ế bình tĩnh.

Thật cảm ơn vì đã lắng nghe nhau trong đời.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đừng sợ!

Em Của Hôm Nay Có Ổn Không?

BẠN CÓ BIẾT KHI NÀO MỘT NGƯỜI BỊ TỔN THƯƠNG KHÔNG?